Không ồn ào như các bom tấn siêu anh hùng, không dồn dập như loạt phim trinh thám, The Queen’s Gambit chọn cách kể chuyện bằng im lặng, một kiểu im lặng đầy chất điện ảnh. Tại đó, từng cú máy, từng mảng sáng tối và từng lựa chọn màu sắc trở thành con chữ của một cuốn tiểu thuyết không lời. Bộ phim như một bàn cờ rộng lớn, nơi hình ảnh di chuyển theo chiến lược cảm xúc. Người chơi ván cờ ấy Beth Harmon, không chỉ đối đầu với đối thủ mà còn chiến đấu với chính mình. Từ sự chuyển dịch màu sắc đến kỹ thuật khung hình, từ ánh sáng lạnh lẽo của trại trẻ mồ côi đến tông trắng thanh khiết trong hồi kết, The Queen’s Gambit là hành trình cảm xúc được dịch sang thị giác. Ở đó, thẩm mỹ không chỉ để chiêm ngưỡng mà còn để cảm nhận.
Bóng tối: Những ô đen của ký ức
Ngay từ những phút đầu tiên, The Queen’s Gambit đã xác lập tông màu u tối như một bản sắc. Những bức tường sơn xám, bóng đèn mờ, trần nhà thấp và hành lang dài tất cả tạo thành một không gian ngột ngạt, gợi nhắc đến cảm giác bị mắc kẹt, không lối thoát. Ở trại trẻ mồ côi Methuen, ánh sáng chỉ xuất hiện qua khung cửa sổ hẹp như hy vọng bị đóng khuôn.
Mỗi khung hình trong giai đoạn này là một lát cắt tâm lý. Khi Beth nhìn lên trần nhà và “thấy cờ”, bóng tối xung quanh khiến ảo giác ấy trở thành một điểm sáng duy nhất như niềm đam mê cứu cô thoát khỏi thực tại. Nhưng ánh sáng ấy không đủ để làm tan đi sự cô đơn: máy quay thường đặt ở góc thấp, tạo khoảng trống rộng lớn phía trên nhân vật một biểu tượng cho sự nhỏ bé của cô trong thế giới người lớn.
Không chỉ ký ức bị phủ bởi màu tối, mà cả thế giới nội tâm của Beth cũng bị bóp méo bởi thuốc an thần, nỗi đau mất mẹ và sự bất ổn không tên. Bóng tối ở đây không chỉ là yếu tố mỹ thuật mà là không gian tâm lý, được đạo diễn sử dụng như một lối kể song hành.
Trung tính và ấm: Sự mở ra của khát vọng
Khi Beth bước vào thế giới “bình thường” sống cùng mẹ nuôi, đến trường trung học, thi đấu cờ chuyên nghiệp bảng màu cũng dần thay đổi. Be, vàng nhạt, cam đất, xanh olive… bắt đầu xuất hiện nhiều hơn, tạo cảm giác ấm áp nhưng vẫn giữ độ trầm. Thời trang cũng phản ánh điều này: từ đồng phục trường màu tối đến váy áo vintage kiểu thập niên 60, Beth dần tìm thấy sự nữ tính và bản lĩnh riêng.
Không gian sống của cô giờ đây có màu sắc, có ánh đèn bàn dịu dàng và âm nhạc phát ra từ đĩa than. Dẫu vậy, ánh sáng vẫn luôn bị phân mảnh bởi gương soi, rèm cửa, hành lang như một lời nhắc rằng sự ổn định này là tạm thời. Ở đây, ánh sáng không phải để chiếu sáng toàn bộ không gian, mà để tô rõ ranh giới giữa những mảnh cảm xúc chưa liền mạch.
Sự chuyển động của màu sắc là dấu chỉ tinh tế cho sự trưởng thành của nhân vật. Cô chưa thực sự thoát khỏi bóng tối nhưng ánh sáng le lói đã xuất hiện như một phần thưởng nhỏ bé cho những nỗ lực không ngừng.
Đối lập sắc thái: Cờ vua và nghệ thuật cân bằng
Trong những trận đấu cờ, The Queen’s Gambit thể hiện đỉnh cao khả năng sắp đặt hình ảnh. Không gian được chia đối xứng, tương phản giữa ánh sáng rọi từ trên cao và bóng đổ phía dưới bàn cờ. Màu sắc trang phục của Beth và đối thủ thường đối nghịch: đen-trắng, xám-tím, be-xanh navy như cách đạo diễn dùng thị giác để nói về chiến lược và quyền lực.
Bố cục camera cũng tuân thủ quy tắc “vừa đủ” luôn gọn gàng, chính xác như nước đi trên bàn cờ. Đôi khi, máy quay xoay tròn chậm quanh Beth tạo cảm giác cô đang chơi cờ với chính mình hoặc “thấy cờ” trên trần nhà, nơi hình ảnh các quân cờ lơ lửng giữa không gian đen đặc như tiềm thức sống động của một thiên tài.
Mỗi trận cờ trong phim là một nhịp điệu hình ảnh khác nhau: từ hồi hộp, căng thẳng đến lặng lẽ, trừu tượng. Chính ánh sáng đôi lúc quá gắt, đôi lúc quá mờ đã tạo nên cảm giác “chơi cờ bằng tâm lý” thay vì đơn thuần thể thao.
Ánh sáng cuối cùng: Khi chiến thắng là sự bình yên
Ở tập cuối, Beth mặc trang phục trắng từ mũ, áo choàng đến đôi găng tay. Không còn gợn bóng tối nào. Moscow phủ tuyết trắng tĩnh lặng, trong vắt. Những khung hình ở đây có bố cục đơn giản, ánh sáng tự nhiên, không còn lặp lại các hiệu ứng thị giác cầu kỳ. Chiến thắng ở đây không phô trương nó là sự giải thoát khỏi chính quá khứ.
Khoảnh khắc Beth ngồi chơi cờ với một cụ già vô danh trong công viên, giữa nền trắng tinh khôi của tuyết, chính là ván cờ cuối cùng nơi cô không còn phải chiến thắng ai mà chỉ đơn giản là chơi. Trang phục trắng không còn là màu của chiến thắng theo nghĩa thông thường mà là của sự tái sinh, trong sạch và nhẹ nhõm.
Ván cờ cuối: Khi điện ảnh lặng lẽ vẽ nên tâm hồn
The Queen’s Gambit là minh chứng cho việc phim ảnh có thể kể chuyện bằng những gì không nói bằng ánh nhìn lặng im, bằng đường viền của ánh sáng, bằng sắc độ nửa tối nửa sáng. Với Beth Harmon, bàn cờ là nơi cô định nghĩa lại bản thân: từ một cô bé mồ côi bị ám ảnh bởi thuốc đến một phụ nữ biết tự yêu thương.
Không có cú twist kịch tính, không có mối tình cứu rỗi, không có biểu cảm quá đà nhưng bằng sự chắt lọc thị giác, bộ phim đã khiến người xem thổn thức. Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ ai cũng từng chơi một “ván cờ” như vậy và The Queen’s Gambit khiến ta muốn chơi nó với tất cả vẻ đẹp mà ta có thể mang theo.
Kate