Không phải cuốn tiểu thuyết nào cũng mang trong mình sự sống. Nhưng “Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” thì khác, nó là tiếng gọi thầm thì từ những ngày u tối nhất của một người viết, là minh chứng cho việc nghệ thuật không chỉ được tạo ra từ cảm hứng, mà còn từ khủng hoảng. Bằng giọng văn lãng mạn, tinh tế nhưng không kém phần đau đáu, nhà báo Thu Hằng đã viết nên một tác phẩm vừa như giấc mộng siêu thực, vừa như nhật ký tự chữa lành giữa đời thực.
Khi chữ viết trở thành ánh sáng nơi tận cùng
Trong những ngày tưởng như chìm trong bóng tối, khi tiếng ồn của thế giới trở nên quá xa vời, Thu Hằng đã lựa chọn một cách lặng lẽ để cứu lấy chính mình: viết. Không phải viết vì cảm hứng, cũng chẳng vì đam mê, mà vì sự sống còn. “Tôi viết khi tâm trí hoàn toàn hỗn loạn, như thể mình đang ‘điên’ thật sự”, cô chia sẻ.
Từ những dòng chữ được viết trong cơn cuồng loạn ấy, “Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” ra đời. Một tiểu thuyết có cấu trúc luân hồi, xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại, thực và ảo, bi kịch và lãng mạn. Nhân vật chính Thủy Vân, một tiểu thư tài sắc sống giữa thời chiến, đã yêu Trần Hiển, một vị tướng quân đối nghịch với gia đình cô. Mối tình ấy không trọn vẹn, và khi bước vào kiếp sau, trong hình hài của cô gái trẻ Thanh Trang, những ký ức tiền kiếp dội về như cơn mê dài.
Bằng một kết cấu trữ tình và mê hoặc, câu chuyện không chỉ dẫn dắt độc giả qua những dòng cảm xúc, mà còn gợi mở một câu hỏi: Liệu tình yêu có thể vượt thời gian để tìm lại nhau giữa cuộc đời?
Luân hồi và thực tại: Chiếc cầu nối của tâm hồn
Không chỉ là một câu chuyện tình lãng mạn, tiểu thuyết của Thu Hằng là sự pha trộn giữa hiện thực tâm lý và yếu tố siêu hình, một kiểu “fantasy chữa lành” độc đáo hiếm thấy trong văn học đương đại Việt Nam. Thanh Trang, cô gái trẻ ở thời hiện đại không đơn thuần là nhân vật hư cấu, mà là hình ảnh phản chiếu của chính tác giả: một người từng chạm đáy tinh thần, nhưng vẫn không buông tay khỏi niềm tin vào ánh sáng.
Qua giấc mơ trở về hình ảnh của Thủy Vân, người phụ nữ sống ở một thời đại khác. Nhân vật Thanh Trang bắt đầu hành trình tìm lại bản ngã, gỡ rối những đau thương và đối diện với ký ức như một phần tất yếu của sự trưởng thành nội tâm.
Trong cơn bi cực của hiện tại, cô gặp Thắng, người đàn ông mang ánh mắt quen thuộc đến lạ. Đó có thể là Trần Hiển của kiếp trước, hoặc cũng có thể là định mệnh gửi đến như một tín hiệu rằng tình yêu nếu đủ sâu sẽ luôn có cách để quay trở lại. Chính sợi dây mỏng manh giữa tiền kiếp và hiện tại đã giúp Thanh Trang, cũng như Thu Hằng, bước ra khỏi bóng tối của trầm cảm bằng một tinh thần đẹp đẽ: Không có ký ức nào là vô nghĩa nếu nó dẫn ta về với chính mình.
Tiểu thuyết là nơi tôi được trở lại, dù chỉ một phần.
Đọc “Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” là trải nghiệm một cuộc hành trình giàu cảm xúc, không chỉ của nhân vật, mà còn là của chính tác giả. Trong những tháng ngày điều trị tâm lý, Thu Hằng đã viết nên hai tác phẩm “Nỗi đau của bướm đêm” và “Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” như hai nhịp thở cuối cùng để giữ lấy sự tồn tại. Nhưng thật trớ trêu thay, từ chính đáy sâu ấy, cô lại dựng nên những thế giới đầy xúc cảm.
Không cần phô trương triết lý hay ngôn ngữ cầu kỳ, từng trang sách vẫn lan tỏa một thứ năng lượng nhẹ nhàng, thấm đẫm sự chân thành. Tình yêu không được miêu tả như cứu cánh vĩ mô, mà hiện diện dưới hình hài của sự đồng hành, của một ánh nhìn biết lắng nghe, một bàn tay chìa ra vào lúc tưởng như không còn ai ở lại.
“Tôi không chỉ viết truyện cho độc giả, tôi viết cho chính mình, để cứu chính mình” Thu Hằng thẳng thắn chia sẻ. Và có lẽ chính vì điều đó, những độc giả từng trầm mình trong u uất lại tìm thấy sự yên bình trong từng câu chữ của cô.
Đồng cảm: Món quà lớn nhất mà một nhà văn có thể trao đi
“Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” không cố gắng trở thành một hiện tượng văn học. Nhưng chính vì thế, nó mới dễ đi sâu vào lòng người. Trong từng chương, từng nhân vật, người đọc, nhất là những ai từng mang trong mình vết nứt của tâm lý, sẽ thấy mình được nhìn thấy, được thấu hiểu.
Đó là hình ảnh của một Thanh Trang mất phương hướng trong đời sống hiện đại. Là nỗi cô đơn đến nghẹt thở trong một giấc mơ không phân định được đâu là thật, đâu là hư. Là cơn khát được yêu, được gắn kết, và cuối cùng là khát vọng được trở lại làm chính mình, một bản thể trọn vẹn dù từng tổn thương. Đặc biệt, việc Thu Hằng chọn cách công khai hành trình phục hồi tâm lý không chỉ là sự dũng cảm, mà còn là một hành động mang giá trị cộng đồng. Cô không viết để được thương hại, mà viết để chứng minh rằng vượt qua là có thật. Và nếu cô làm được, những người đang chênh vênh cũng có thể.
“Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” không phải là một câu chuyện cổ tích có hậu, nhưng lại mở ra một lối đi đầy nhân văn. Ở đó, tình yêu không cứu rỗi tất cả, nhưng trao cho con người một lý do để tiếp tục. Ký ức không bị ruồng bỏ, mà được cất giữ như kho báu của sự trưởng thành. Và văn chương, sau cùng là nơi trú ẩn dịu dàng của một linh hồn từng chạm đáy, nhưng vẫn can đảm để yêu lại, viết lại, và sống lại. Với những ai đang tìm kiếm một cuốn sách không chỉ để giải trí, mà để chữa lành, “Gặp lại giữa lưng chừng nhân thế” là một lựa chọn không thể bỏ qua. Không ồn ào, không màu mè, nhưng sâu sắc, ám ảnh, và vô cùng thật.
Hailey