Sau một thập kỷ vắng bóng, Đỗ Thị Hải Yến trở lại với điện ảnh bằng sự tĩnh lặng, sâu sắc và đầy nội lực. Trong “1982” – bộ phim không chỉ đánh dấu vai diễn mới mà còn là bước chuyển mình với vai trò đồng sản xuất – chị kể lại hành trình trưởng thành của người phụ nữ sau những biến động đời sống. Trò chuyện cùng ELLE, nữ diễn viên trải lòng về nghệ thuật, vai trò làm mẹ, và cách chị hòa quyện mọi phiên bản của bản thân trong từng khuôn hình.
Trở lại điện ảnh sau một thập kỷ: Sự im lặng sâu lắng của Đỗ Thị Hải Yến
Một thập kỷ vắng bóng khỏi màn ảnh, Đỗ Thị Hải Yến trở lại với “1982” – một bộ phim độc lập, đậm màu sắc cá nhân. Không chỉ đảm nhận vai chính, chị còn tham gia sản xuất, chứng tỏ sự dấn thân toàn diện cho nghệ thuật. Chia sẻ với ELLE, Hải Yến cho biết chị không trở lại vì hoài niệm mà bởi “đúng thời điểm, đúng câu chuyện”. Sự trở lại này không ồn ào, không phô trương, nhưng lại chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa – như một khoảng lặng kéo dài để rồi vỡ òa trong nội tâm. “1982” là bộ phim tác giả đầu tiên chị cộng tác cùng một nữ đạo diễn – Nguyễn Hoàng Điệp – và sự kết hợp này đã mang đến nhiều đồng cảm đặc biệt, không chỉ về nghề nghiệp mà còn ở vai trò là những người phụ nữ sống tận tụy và chân thành.
Trong mười năm rời xa màn ảnh, cuộc sống của Đỗ Thị Hải Yến thay đổi đáng kể. Chị trở thành mẹ của ba người con, sống một đời sống bình thường, trọn vẹn và lặng lẽ như bao phụ nữ khác. Những trải nghiệm đó đã khiến chị thay đổi trong cách tiếp cận điện ảnh – không còn là khát khao thể hiện nữa, mà là sự lựa chọn đồng điệu về tâm hồn. Chính trải nghiệm làm mẹ đã khiến chị thấu hiểu sâu sắc hơn về sự hiện diện, về giá trị của im lặng, và về sức mạnh mềm mại của những người phụ nữ từng đi qua nhiều giông bão. “Tôi đã được trở về một phần rất thân thuộc của chính mình,” chị chia sẻ, đầy cảm động.
“1982”: Tìm lại chính mình trong khoảng lặng của vai diễn
Trong “1982”, Đỗ Thị Hải Yến thủ vai một người phụ nữ mang nhiều vết thương, vừa đối mặt với quá khứ, vừa đi tìm lại người mẹ đã mất dấu. Đây là một vai diễn nội tâm sâu sắc, ít lời thoại nhưng lại chứa đựng nhiều tầng cảm xúc. Với Hải Yến, đây không chỉ là một vai diễn – đó là một hành trình sống cùng nhân vật. Chị cho biết, chính những tháng ngày làm mẹ, làm con, và làm một người phụ nữ đã giúp chị cảm nhận được mọi chuyển động thầm lặng trong tâm hồn nhân vật. Có những lúc khi quay phim, chị gần như sống hẳn trong thế giới của nhân vật ấy – một người phụ nữ dữ dội theo cách im lặng, không phô trương, nhưng lại mang đầy nội lực.
Điều đặc biệt trong trải nghiệm lần này là việc chị tham gia với tư cách đồng sản xuất. Ở vị trí này, Đỗ Thị Hải Yến không chỉ hiểu rõ hơn những áp lực về tài chính, lịch trình, sự sống còn của một giấc mơ chung, mà còn trân trọng hơn từng khoảnh khắc tạo nên bộ phim. Chị chia sẻ: “Mỗi bộ phim là một sự lựa chọn kỹ lưỡng, bởi đó là niềm tin vào sự tử tế với nghề nghiệp.” Trong một thị trường điện ảnh còn nhiều khó khăn với dòng phim tác giả, Hải Yến vẫn vững tin rằng câu chuyện chân thành sẽ tự tìm thấy khán giả của mình – như cách chính chị tìm lại bản thân sau một thập kỷ, bằng chính sự tĩnh lặng và chân thật nhất của điện ảnh.
Khi nghệ thuật và đời sống hòa vào nhau
Với Đỗ Thị Hải Yến, không có sự tách biệt rõ ràng giữa nghệ thuật và đời sống. Chị không cố gắng gạt bỏ vai trò người mẹ để trở thành diễn viên, cũng không ngăn cách người nghệ sĩ trong mình khỏi những ngày thường. “Tôi để các vai trò ấy hòa quyện vào nhau một cách tự nhiên,” chị nói. Việc làm mẹ khiến chị trở nên dịu dàng, biết lắng nghe và đầy thấu cảm – những phẩm chất giúp chị trở thành một diễn viên tốt hơn. Ngược lại, nghệ thuật cho chị cơ hội truyền cảm hứng cho các con về sự sáng tạo, sự chân thật và lòng nhân hậu. Đó là một vòng tuần hoàn tương hỗ, nơi nghệ thuật và tình mẫu tử cùng nuôi dưỡng nhau bằng sự dịu dàng và trung thực.
Với “1982”, chị không chỉ muốn góp phần tạo nên một bộ phim chất lượng, mà còn muốn để lại cho các con một di sản tinh thần: một cảm quan về cái đẹp – không phải vẻ đẹp hình thức, mà là vẻ đẹp của sự tử tế, lòng trắc ẩn và sự dũng cảm đối mặt với chính mình. Chị mang theo vào phim sức mạnh âm thầm của người mẹ – một thứ sức mạnh không phô trương nhưng thấm sâu và bền bỉ. Tình yêu, sự hy sinh, và cả những nỗi cô đơn trong tình thương – đó là những điều không trường lớp nào dạy được, nhưng điện ảnh lại có thể chứa đựng một cách sâu sắc và tinh tế. Và Đỗ Thị Hải Yến đã làm điều đó, bằng chính cuộc đời chị.
Bộ phim của đời người: Một hành trình nhiều lớp
Khi được hỏi nếu cuộc đời mình là một bộ phim, Đỗ Thị Hải Yến sẽ gọi đó là một hành trình đa tầng: có ánh sáng, có bóng tối, có những lặng lẽ rất đẹp và những tình cảm bền lâu. Dù không hoàn hảo, hành trình ấy là thứ giúp chị trở thành một người phụ nữ đủ đầy, không chỉ trong đời sống thường nhật mà còn trong nghệ thuật. Không cần phải hét lớn để được chú ý, không cần những vai diễn ồn ào để khẳng định mình – chị đi con đường riêng, chậm rãi nhưng chắc chắn, với từng lựa chọn đều thấm đẫm sự chân thật.
Và có lẽ, đó cũng chính là điều khiến Đỗ Thị Hải Yến trở nên đặc biệt trong điện ảnh Việt: sự hiện diện không phô trương, nhưng đầy sức nặng. Một người phụ nữ không vội vàng tìm kiếm ánh đèn sân khấu, mà âm thầm làm nên một ánh sáng riêng cho mình – một thứ ánh sáng dịu dàng, sâu lắng, chỉ có thể cảm nhận bằng sự đồng điệu từ tâm hồn. Khi cuộc sống và điện ảnh không còn là hai thế giới tách biệt, khi mỗi vai diễn không chỉ là công việc mà còn là một sự sống – đó là lúc nghệ sĩ chạm tới sự vĩnh cửu. Và Đỗ Thị Hải Yến đã làm được điều ấy, bằng chính sự lặng lẽ của mình.