Năm 2000, điện ảnh thế giới chứng kiến sự trở lại mãnh liệt của một thứ vẻ đẹp cổ điển, gợi cảm và đầy ám ảnh qua hình tượng Malèna, người phụ nữ mang vẻ đẹp của thần thoại nhưng sống trong hiện thực tàn nhẫn. Monica Bellucci không chỉ đóng vai, bà chính là Malèna một biểu tượng bị đóng khung bởi cái nhìn của đàn ông, sự ganh ghét của phụ nữ và nỗi cô đơn của chính mình. Trong từng khung hình của Giuseppe Tornatore, Monica hiện lên như một khúc giao hưởng lặng lẽ, nơi vẻ đẹp không còn là đặc quyền mà trở thành định mệnh. Hai mươi năm đã trôi qua nhưng mỗi bước chân, mỗi ánh nhìn của Malèna vẫn còn vang vọng trong tâm trí người xem như một đoạn phim quay chậm không thể xóa nhòa.
Monica Bellucci: Khi điện ảnh gọi tên một nàng thơ bất hủ
Trong “Malèna”, Monica Bellucci không cần lời thoại để khuấy động cảm xúc. Chỉ cần một lần quay đầu, một bước chân chậm rãi trên con đường nắng rực ở thị trấn Sicilia, khán giả đã biết rằng đây là một gương mặt điện ảnh được khắc họa để tồn tại mãi trong ký ức. Không phải vẻ đẹp nào cũng biết kể chuyện. Monica Bellucci bằng vẻ đẹp cổ điển, gợi nhớ đến thời kỳ vàng son của điện ảnh Ý đã truyền tải toàn bộ nỗi đau, sự bất lực và sức mạnh âm thầm của một người phụ nữ bị cả thị trấn dồn vào cơn cuồng nộ.
Sinh năm 1964 tại Umbria, nước Ý, Monica Bellucci vốn dĩ là một người mẫu thời trang trước khi bén duyên với điện ảnh. Việc nhận lời mời vào vai diễn Malèna như cú chuyển mình định mệnh giúp cô vụt sáng trong giới điện ảnh. Trong phim, bà gần như không có lời thoại đáng kể nhưng chính sự im lặng ấy lại làm nhấn sâu thêm sức nặng của ánh nhìn. Monica diễn bằng cơ mặt, ánh mắt và một thứ khí chất không thể học được, thứ đã biến Malèna từ một vai diễn thành một biểu tượng.
Malèna: Bi kịch của vẻ đẹp trong xã hội nhỏ bé
“Malèna” là một thước phim đẹp không chỉ bởi hình ảnh mà còn bởi sự tàn nhẫn trần trụi mà nó phơi bày. Lấy bối cảnh Ý trong Thế chiến II, bộ phim theo chân Renato cậu bé mới lớn trong hành trình quan sát và say mê một người phụ nữ trưởng thành bị cả thị trấn ruồng bỏ. Malèna, người vợ có chồng ra trận, trở thành nạn nhân của chính vẻ đẹp của mình. Bị soi mói, bị lăng mạ, rồi bị đánh đập giữa phố thị cái giá của sự nổi bật không phải là ngợi ca, mà là trừng phạt.
Điều đáng sợ nhất trong phim là sự phán xét mang gương mặt thường dân. Malèna không phạm tội nhưng sống như một người bị tuyên án chỉ vì quá đẹp. Những ánh nhìn của đàn ông dán vào thân thể bà như những lưỡi dao vô hình, còn sự căm ghét của phụ nữ lại mang hình hài của ghen tị. Monica Bellucci khắc họa tất cả điều đó mà không cần lên tiếng và đó chính là đỉnh cao của diễn xuất.
Một giấc mơ buồn nhưng vĩnh cửu của điện ảnh Ý
Khó có thể nói Malèna là một bộ phim giải trí. Nó là một tác phẩm nghệ thuật nơi hình ảnh, âm nhạc và cảm xúc hòa quyện thành một bức tranh điện ảnh chất đầy nỗi đau. Những khung hình quay chậm, tiếng đàn mandolin buồn bã của Ennio Morricone, ánh sáng vàng hắt qua mái ngói của Sicilia, tất cả như đưa người xem bước vào một giấc mơ mà họ không muốn tỉnh dậy, dù biết rằng giấc mơ đó thấm đẫm sự cô đơn.
Hai mươi lăm năm đã trôi qua, Monica Bellucci giờ đây đã đi qua nhiều vai diễn, xuất hiện trong nhiều tác phẩm lớn nhỏ, từ điện ảnh châu Âu đến Hollywood nhưng người ta vẫn nhắc đến Malèna như thể vai diễn ấy đã hòa vào huyết quản bà và Monica đã hiến dâng vẻ đẹp của mình cho nghệ thuật một cách trọn vẹn nhất trong khoảnh khắc ấy. Malèna là một khoảnh khắc điện ảnh thiêng liêng, nơi vẻ đẹp không được ngưỡng mộ. Còn Monica Bellucci, trong khoảnh khắc ấy đã bước ra khỏi màn ảnh để trở thành tượng đài.
Malèna lại mang vẻ đẹp trường tồn của những điều không hoàn hảo. Như chính Monica Bellucci đã từng nói, “Vẻ đẹp không thể cứu rỗi bạn khỏi đau khổ. Đôi khi, nó còn khiến bạn đau nhiều hơn.” Giữa những thanh âm ồn ào của điện ảnh hiện đại, vẫn còn một Malèna bước chậm rãi qua trí nhớ người xem như một bản tình ca buồn không lời, không tuổi, không lãng quên.
Kate