Từ Halle Berry đến Tiểu Vy, không ít mỹ nhân bước ra từ các cuộc thi sắc đẹp đã chọn con đường tiến thân bằng nghệ thuật. Tuy nhiên, giữa hào quang danh hiệu và khả năng diễn xuất thực thụ là một khoảng cách không nhỏ. Trong thế giới mà hình thức có thể mở cửa, nhưng tài năng mới là điều giữ lại, liệu những người đẹp này có thể chứng minh được bản thân mình?
Hào quang sắc đẹp: bàn đạp chưa chắc vững chắc
Sự nghiệp của Halle Berry là một điển hình tiêu biểu cho việc sắc đẹp mở ra cánh cửa, nhưng không đảm bảo con đường sẽ trải đầy hoa hồng. Từng là Á hậu Miss USA, Berry nhờ nhan sắc lọt vào mắt xanh của Hollywood nhưng nhanh chóng bị hoài nghi về khả năng diễn xuất. Vai chính trong Monster’s Ball mang về cho cô tượng vàng Oscar, nhưng đó cũng là đỉnh cao duy nhất. Sau cột mốc này, Berry loay hoay giữa những vai diễn nhạt nhòa, thậm chí từng bị “trao tặng” giải Mâm xôi vàng. Thành công rực rỡ ban đầu không giúp cô duy trì vị thế trong làng phim, tạo nên dấu hỏi lớn về năng lực diễn xuất thực sự.
Câu chuyện của Vanessa Williams lại mang màu sắc khác: bị tước vương miện Hoa hậu Mỹ vì ảnh nude, cô vẫn tiến vào showbiz với sự nghiệp ca hát khởi sắc và bước đầu lấn sân phim ảnh. Tuy nhiên, những thành tích như đề cử Grammy hay Emmy không đủ để xoá nhoà định kiến về xuất thân của cô. Williams vẫn bị gán mác “người đẹp hát” hay “người mẫu đóng phim”, và sự nghiệp điện ảnh dần lụi tàn bởi những lựa chọn không phù hợp. Việc thiếu một vai diễn thật sự đột phá khiến cô mãi dừng lại ở ngưỡng tiềm năng.
“Bình hoa di động” và cái bóng của danh hiệu
Gal Gadot là minh chứng cho việc nhan sắc có thể giúp một người đẹp bứt phá, nhưng chưa chắc giữ họ ở đỉnh cao. Hoa hậu Israel trở thành biểu tượng hành động sau vai Wonder Woman, nhưng suốt chặng đường từ Fast & Furious đến Justice League, cô bị đánh giá là thiếu chiều sâu diễn xuất. Vẻ đẹp của Gadot được ưu ái trên thảm đỏ, nhưng lại là rào cản khiến cô khó lòng vượt qua định kiến của Hollywood rằng “gương mặt đẹp thì không biết diễn”.
Tại châu Á, tình trạng “hoa hậu đóng phim” không hiếm. Lý Gia Hân, Thiên Ân, Kỳ Duyên hay H’Hen Niê đều từng có cơ hội thể hiện, song lại không tạo được dấu ấn chuyên môn. Dù được đầu tư kịch bản phù hợp hoặc chọn dự án được chú ý, những hạn chế trong biểu cảm và kỹ thuật diễn xuất khiến họ dễ bị lãng quên. Trong mắt công chúng và giới chuyên môn, việc một Hoa hậu đóng phim vẫn là một canh bạc – không phải ai cũng đủ thực lực để chiến thắng.
Hoa hậu không đồng nghĩa với vô năng
Tuy nhiên, không phải ai xuất thân từ cuộc thi nhan sắc cũng bị giới hạn bởi danh xưng. Trương Mạn Ngọc là một ví dụ điển hình: Á hậu Hoa hậu Hồng Kông, cô nhanh chóng chứng minh thực lực qua hàng loạt vai diễn nội tâm và cá tính. Từ As Tears Go By đến In the Mood for Love, Trương không chỉ thành công thương mại mà còn gặt hái giải thưởng quốc tế danh giá. Với cô, danh hiệu Hoa hậu chỉ là khởi điểm, còn tài năng và lao động mới là thứ định danh sự nghiệp.
Viên Vịnh Nghi – Hoa hậu Hồng Kông 1990 – cũng nhanh chóng phá bỏ nghi ngại về ngoại hình không “chuẩn hoa hậu” bằng loạt vai diễn xuất sắc trong C’est la vie, mon chéri, He’s a Woman, She’s a Man… Chiến thắng liên tiếp tại giải Kim Tượng khẳng định tài năng diễn xuất chứ không chỉ dựa vào nhan sắc. Viên là minh chứng cho việc xuất thân không quan trọng bằng cách một nghệ sĩ phát triển bản thân trong nghề.
Danh hiệu là cơ hội, không phải đặc quyền
Ở Hàn Quốc, Kim Sung-ryung và Lee Ha Nee là hai ví dụ thành công khi không chỉ tận dụng nhan sắc mà còn nghiêm túc với nghề. Cả hai đều xuất thân từ Miss Korea nhưng thay vì chạy theo danh hiệu, họ đầu tư thời gian và tâm huyết để trở thành những diễn viên thực thụ, được công nhận ở cả phim truyền hình lẫn điện ảnh. Họ hiểu rằng vẻ ngoài giúp lọt vào mắt khán giả lần đầu, nhưng chỉ có năng lực mới giúp giữ chân người xem.
Michelle Pfeiffer – từ một Hoa hậu quận nhỏ tại Mỹ – từng đối mặt nhiều hoài nghi khi bước chân vào diễn xuất. Tuy nhiên, qua năm tháng và nỗ lực không ngừng, cô thoát khỏi mác “bình hoa” để trở thành ngôi sao thực lực, liên tiếp nhận đề cử Oscar, Golden Globe và đóng vai chính đến tận tuổi xế chiều. Pfeiffer là minh chứng cho chân lý: nếu có đam mê, cố gắng và lựa chọn thông minh, quá khứ thi sắc đẹp không phải là lời nguyền mà là một phần khởi đầu đẹp.