Trong cấu trúc của ánh sáng, đường nét và ký ức, Zim Lục và Thiều Ngọc kiến tạo một ngôn ngữ thị giác mang bản sắc riêng biệt, nơi bản ngã nghệ thuật được gạn lọc đến tinh khiết và văn hoá Việt thấm đẫm trong từng chi tiết. Họ không dừng lại ở vai trò những người ghi lại hình ảnh, mà trở thành những kẻ tổ chức cảm xúc, dẫn dắt người xem đi sâu vào không gian thẩm mỹ nơi ký ức, bản sắc và hiện đại giao thoa. Giữa thời đại thị giác bị tiêu thụ chóng vánh, họ chọn giữ lại sự tinh tế như một hình thức kháng cự dịu dàng, nhưng đầy trọng lượng.
Một bản song tấu của sáng tạo và tĩnh lặng
Ở Zim Lục và Thiều Ngọc, người ta không thấy hai cá thể độc lập, mà là một bản thể sáng tạo kép, nơi ánh sáng và bóng tối, lý trí và trực giác, thẩm mỹ và bản năng, luôn đối thoại không ngừng. Họ chọn đứng ngoài những chuyển động dễ đoán của thị trường thị giác, để giữ nguyên tốc độ riêng, vừa điềm tĩnh, vừa mãnh liệt.
Sinh ra từ nhiếp ảnh, chất liệu đầu tiên và mãnh liệt nhất trong hành trình nghệ thuật, họ không dừng lại ở khung hình. TVC, fashion film, tranh, dự án mỹ thuật, họ bước tiếp, nhưng chưa từng rời xa nguồn cội. Chính từ nhiếp ảnh, họ học cách thở theo tiết tấu ánh sáng, lắng nghe chi tiết, và dựng nên không gian mà cảm xúc có thể chạm tay vào.
Sự hòa quyện giữa họ không phải là sự hòa tan. Mỗi người vẫn giữ được khí chất sáng tạo riêng biệt: một người thiên về kết cấu thị giác, người kia nghiêng về chiều sâu xúc cảm nhưng cả hai cùng viết nên một nhịp điệu chung, nơi ngôn ngữ hình ảnh không đơn thuần là phương tiện biểu đạt, mà trở thành một cơ thể sống: có tâm hồn, có hơi thở, và có khả năng làm lay động. Đó là lý do vì sao, dù không cần tuyên ngôn, những tác phẩm của họ vẫn toả ra sự trầm tĩnh, thuyết phục và mang trong mình khí chất của một trường phái.
Nhiếp Vàng Hoạ Son: Vũ trụ của màu sắc và ký ức
Không phải ngẫu nhiên mà dự án “Nhiếp Vàng Hoạ Son” lại gây được tiếng vang sâu rộng đến vậy. Bộ sưu tập đầu tiên “Tứ kiệt Đông Dương – Phổ, Thứ, Lựu, Đàm” không phải là một bản sao thẩm mỹ Đông Dương, mà là sự tái sinh, nơi hội hoạ kinh điển Việt Nam được nhìn bằng con mắt hậu hiện đại.
Với Zim – Ngọc, hình ảnh không chỉ là một sản phẩm thị giác, mà là một thể nghiệm thời gian. Ở đó, màu son không chỉ nằm trên môi, mà nằm trong sắc gạch cổ, trong vạt áo tơ, trong ánh nhìn của người đàn bà Huế. Những nhân vật của họ không chỉ là người mẫu, mà là hiện thân của ký ức, văn hóa và sự kiêu hãnh dân tộc được chưng cất.
Trong một thời đại nơi hình ảnh bị tiêu thụ theo lượt xem, họ chọn xây nên một không gian triển lãm, để người xem dừng lại, bước chậm và lặng im. Đó là nơi thị giác không chỉ để nhìn, mà để ngẫm.
Giữ bản ngã giữa những lằn ranh thẩm mỹ
Làm nghệ thuật chưa bao giờ là một cuộc dạo chơi dễ chịu, nhất là khi bạn lựa chọn giữ lấy bản sắc giữa những lằn ranh của đại chúng. Với Zim – Ngọc, đối đầu không đến từ thị trường, mà đến từ chính nội tâm của người nghệ sĩ: Làm sao để không đánh mất bản ngã khi cố gắng chạm đến số đông? Làm sao để giữ được chất Việt mà không rơi vào hoài cổ? Làm sao để sản phẩm được nhìn nhận như nghệ thuật, không chỉ là sản phẩm thị trường?
Câu trả lời của họ không nằm trong lời nói, mà trong từng dự án. Họ không cố vẫy gọi sự chú ý nhưng vẫn khiến người ta phải ngoái nhìn. Họ không tô vẽ bản sắc nhưng vẫn để chất Việt thấm vào từng chi tiết. Họ không rao giảng về tính cá nhân nhưng vẫn khiến cái tôi nghệ thuật hiện diện như một luồng hương bí mật trong từng thước hình.
Đồng điệu là ngôn ngữ cao nhất của sáng tạo
Trong thời đại của nghệ sĩ “hybrid”, nơi ai cũng làm tất cả, họ chọn tin vào sự chuyên biệt. Zim – Ngọc không phải là một cá nhân đa nhiệm, mà là hai nghệ sĩ đồng hành, gắn kết bởi sự đồng điệu hiếm có trong tâm hồn, một trạng thái hiếm hoi, nơi nghệ thuật không còn cần chỉ dẫn, mà tự tìm được lối đi trong không gian của mình.
Với họ, thành công không đến từ một mình làm giỏi, mà từ việc cùng nhau làm đúng. Không phải teamwork, mà là cộng sinh. Không phải hợp tác, mà là giao hoà. Và chính sự giao hoà đó tạo nên những sản phẩm có chiều sâu, có bản sắc, có đời sống riêng biệt.
Zim Lục và Thiều Ngọc không cần định nghĩa cho nghệ thuật của mình. Họ để ánh sáng định hình đường nét, để văn hóa nhuộm màu lên thị giác, để thời trang bước ra khỏi khung runway và trở thành vật liệu kể chuyện. Trong hành trình ấy, họ không tìm kiếm ánh hào quang mà tìm một ngôn ngữ mới cho cái Đẹp, nơi bản sắc dân tộc là gốc rễ, và sự tinh tế là kết quả cuối cùng. Và có lẽ, đó là điều khiến họ khác biệt.
Hailey