Trên phim, mùa hè luôn trở thành thứ chất xúc tác đặc biệt: khiến con người dũng cảm hơn, bốc đồng hơn, và cũng yếu mềm hơn trước tình yêu. Dưới ánh nắng rực rỡ ấy, mọi cảm xúc được phóng đại, mọi ánh mắt và cái chạm đều trở nên quan trọng đến mức ám ảnh. Những câu chuyện tình mùa hè trong điện ảnh hiếm khi dài lâu, nhưng chúng rực sáng đến mức chỉ một lần trải qua cũng đủ khiến khán giả day dứt cả đời.
Khi cảm xúc lấn át lý trí
Mùa hè trong điện ảnh thường gắn với trạng thái buông bỏ phòng bị, nơi con người để trái tim dẫn đường thay vì lý trí. Những mối tình ngắn ngủi, nồng nàn ấy không cần tương lai hay lời hứa, chỉ cần sống trọn từng khoảnh khắc dưới ánh nắng. Before Sunrise minh chứng cho điều đó: hai kẻ xa lạ chấp nhận rời chuyến tàu định mệnh chỉ vì ánh mắt lạ, để rồi cùng nhau trải qua đêm Vienna với tất cả sự bồng bột và đắm say.
Tương tự, Call Me By Your Name biến mùa hè nước Ý thành tấm gương phản chiếu mọi giác quan: từ tò mò, khát khao đến đau đớn. Những hình ảnh như quả đào chín mọng, tiếng côn trùng râm ran, mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng trở thành “ngôn ngữ” thay cho lời thoại. Tình yêu ấy không xuất phát từ toan tính, mà là phản ứng nguyên sơ nhất trước sức hút mãnh liệt của một người. Cũng như trong 500 Days of Summer, cô gái tên Summer không hứa hẹn, không thuộc về ai, nhưng vẫn khiến nhân vật Tom lẫn người xem không thể quên.
Tình yêu kể bằng hình ảnh
Một đặc trưng của phim tình yêu mùa hè là tối giản đối thoại và để hình ảnh tự kể câu chuyện. Ánh sáng tự nhiên, khung hình cận, chuyển động chậm của bàn tay hay bờ vai lấp lánh dưới nắng… tất cả khiến khán giả cảm nhận hơn là nghe. Before Sunrise dùng ánh mắt bối rối trong tiệm đĩa, khoảnh khắc cả hai đứng bên nhau mà không dám nhìn trực diện, để diễn tả sự rung động nguyên sơ của tình yêu.
Hay Call Me By Your Name tận dụng những khoảng lặng: bàn tay chạm nhẹ ở bàn ăn, những bước chân lặng lẽ trên phố lát đá, ánh sáng xuyên qua tán cây. Ngay cả 500 Days of Summer cũng tạo nên “mật ngữ” bằng màu sắc: khi yêu là ánh nắng hổ phách và tông xanh dịu, khi chia xa là sắc lạnh, trống trải. Ngôn ngữ hình ảnh trở thành sợi dây kết nối cảm xúc, khiến mỗi bộ phim trở thành một cuốn nhật ký thị giác của tình yêu.
Khi tình yêu trở thành cuộc đối đầu
Không phải lúc nào tình yêu mùa hè trên phim cũng chỉ dịu dàng, đôi khi nó còn bỏng rát và dữ dội như nắng gắt. Những bộ phim như Challengers đẩy cảm xúc ấy đến cực điểm, biến yêu đương thành một trận đấu giữa khát vọng và tự do, giữa lý trí và bản năng. Bối cảnh nóng bức, cơ thể đẫm mồ hôi, ánh nhìn đầy chiếm hữu khiến tình yêu trở thành một cuộc đọ sức của cả trái tim lẫn dục vọng.
Đạo diễn Luca Guadagnino đã táo bạo lột trần những xung đột ấy: tình yêu không chỉ là khao khát được chạm vào, mà còn là giành lấy, giữ chặt, và chiến thắng. Trong Challengers, mỗi cú vung vợt, mỗi ánh nhìn đều tiềm ẩn sự ganh đua và ham muốn chiếm hữu. Nó cho thấy tình yêu mùa hè không chỉ đắm say mà còn là nơi con người phơi bày bản ngã sâu kín nhất — vừa quyến rũ, vừa tàn nhẫn.
Cái đẹp của những kết thúc dang dở
Điểm chung của những chuyện tình mùa hè trên màn ảnh là chúng hiếm khi có hồi kết viên mãn. Nhưng chính sự dang dở ấy lại khiến chúng sống mãi trong ký ức khán giả. Hình ảnh Elio trước lò sưởi ở cuối Call Me By Your Name, hay hai nhân vật chính của Before Sunrise lặng lẽ chia tay trong bến tàu, đều đọng lại như một vết xước ngọt ngào trong trái tim người xem.
500 Days of Summer thậm chí nói thẳng: tình yêu mùa hè không bền vững, nhưng lại giúp nhân vật trưởng thành để bước sang một mùa mới. Chính sự không trọn vẹn, cái kết bỏ ngỏ ấy mới khắc sâu trong ký ức. Trên màn ảnh, mùa hè trở thành đoạn phim ngắn gói trọn một chuyện tình dài – rực rỡ, mãnh liệt nhưng mong manh, để mỗi lần nhớ về, ta lại thấy trái tim mình bồi hồi như lần đầu được yêu.