Không cần những tuyên ngôn đao to búa lớn, chỉ cần một đêm cắm trại giữa rừng thu và ánh bình minh nhuộm đỏ dãy núi phủ tuyết đầu mùa, dãy Cerces đã đủ sức khiến bất kỳ ai phải thổn thức. Nằm ở miền Nam vùng Savoie, nước Pháp, nơi tiếp giáp với biên giới Ý, hành trình chạm tới Cerces không đơn thuần là một chuyến leo núi – mà là bản hòa tấu hoàn hảo giữa sức mạnh thiên nhiên và những rung cảm nguyên sơ của con người.
Từ Paris lên núi, qua những tầng mây
5 giờ sáng, thành phố còn chưa thức giấc. Sau một tuần làm việc căng thẳng và ca trực kéo dài, đoàn chúng tôi rời Paris trên chuyến tàu đầu tiên, mang theo trong ba lô không chỉ là đồ dùng cắm trại, mà còn là khát khao tìm về thiên nhiên nguyên bản. Sau 4 giờ tàu tới Chambéry và thêm 2 tiếng lái xe, điểm bắt đầu hành trình hiện ra giữa những tầng mây lững lờ và không khí mát lạnh của mùa thu.

Dãy Cerces – Thabor thuộc La Maurienne, nằm trong khu bảo tồn thiên nhiên nên có những quy định rất khắt khe: chỉ được cắm trại trong khung giờ quy định, không hái lá, không mang theo đá, không đốt lửa và mọi rác thải phải mang xuống núi. Chính nhờ điều đó, khu vực này vẫn giữ được vẻ hoang sơ hiếm thấy giữa châu Âu phồn thực. Mùa thu không phải mùa đông khách, lại càng lý tưởng để tìm cho mình một khoảng trời riêng bên những hồ nước trong xanh và cánh rừng rực rỡ sắc màu.
Dải màu mùa thu và nhịp bước leo núi
Bắt đầu leo từ độ cao 2.000m, mỗi bước chân như dấn sâu vào bức tranh đa sắc của mùa thu Cerces. Ánh nắng vàng óng phủ lên từng thảm cỏ, những dãy việt quất chuyển màu đỏ thẫm trải dài hai bên đường. Không khí loãng, ba lô nặng, nhưng khung cảnh ngoạn mục khiến người ta quên cả mỏi mệt. Những con suối nhỏ róc rách, các thác nước đổ ào qua mỏm đá, và rồi bất ngờ, mặt hồ Cerces lộ ra như một viên ngọc xanh nằm giữa thung lũng trũng, lặng lẽ phản chiếu cả bầu trời.

Chúng tôi dừng lại ở độ cao 2.410m, bên hồ. Nước hồ do băng tuyết tan chảy tạo thành, trong vắt đến mức thấy rõ từng cọng lau đong đưa dưới đáy. Nơi đây từng được những người yêu thiên nhiên mệnh danh là “gương soi của trời”, không chỉ bởi vẻ đẹp tuyệt đối mà còn vì sự tĩnh lặng đến thiêng liêng của nó.
Đêm lạnh và những ánh cười hạnh phúc
Lều được dựng trên thảm cỏ ẩm, nơi đủ cao để tránh gió và an toàn khỏi đá lở. Trời tối nhanh hơn dự kiến, không gian chìm dần trong màn sương trắng và nhiệt độ bắt đầu hạ sâu. Không có lửa trại, chỉ có ánh đèn pin và một bữa tối đơn giản, chúng tôi co mình trong túi ngủ, thì thầm kể chuyện và nhâm nhi cảm xúc. Cái lạnh -7°C len lỏi qua từng lớp vải, nhưng trong lòng lại ấm lạ kỳ bởi sự hiện diện của nhau, bởi tiếng cười nắc nẻ khi thực hiện màn chụp ảnh cưới dã chiến ngay giữa thung lũng, bởi những điều nhỏ bé nhưng khiến ta thấy mình sống thật trọn vẹn.

Bình minh hôm sau là một khoảnh khắc khó quên. Ánh sáng đỏ rực nhuộm cả dãy núi băng tuyết, phản chiếu trên mặt hồ những vệt màu chuyển động như thể thời gian đang dừng lại để chiêm ngưỡng. Một bữa sáng vụng về bên cà phê nóng và granola trở nên thi vị lạ thường khi có thêm những tiếng vịt trời vỗ cánh dưới hồ và sương tan như hơi thở nhẹ nhàng của thiên nhiên.
Cao hơn nữa, gần hơn với bầu trời
Rời hồ Cerces, chúng tôi tiếp tục leo lên cao hơn đến hồ Grand Ban ở độ cao 2.460m. Hồ mang sắc xanh ngọc đục, vắt giữa nền đá xám như một lát cắt siêu thực trong bức tranh thiên nhiên. Mỗi bước đi là một lần ngừng lại để ngoái nhìn phía sau, nơi mặt hồ cũ dần lùi xa, nhỏ lại như hạt ngọc giữa lòng núi.

Cung đường trơn trượt hơn, có những đoạn phủ tuyết sớm, nhưng ánh sáng rực rỡ, không khí trong lành và mùi cỏ khô khiến mọi vất vả trở thành trải nghiệm quý giá. Khi chạm tới chiếc hồ thứ ba, ẩn sau mỏm núi cuối cùng, cả nhóm dừng lại pha cà phê, nhâm nhi, không nói gì nhiều. Chỉ có ánh mắt giao nhau và sự lặng yên đồng thuận: chúng tôi đang sống những ngày thật đẹp.
Trở lại với thế giới, lòng nhẹ hơn
Thời gian không còn nhiều, chúng tôi rút trại, bắt đầu hành trình xuống núi để kịp chuyến tàu quay về Paris. Ánh mặt trời cuối ngày phủ vàng thung lũng, những khe núi lấp lánh, dòng suối từ băng tan như dải lụa ánh kim len qua kẽ đá. Cảm giác như đang lạc giữa một bức tranh thuỷ mặc – nơi mọi đường nét đều mỏng manh, dịu dàng nhưng thấm đẫm cảm xúc.
Vai lưng ê ẩm, chân mỏi rã rời, nhưng tâm trí lại sáng rõ. Sau mỗi chuyến đi như thế, ta không trở về như lúc ra đi. Ta mang theo những thước phim tuyệt đẹp, những ký ức sống động và một trái tim được tái sinh. Dãy Cerces, với tất cả sự điềm tĩnh và phóng khoáng của nó, đã thực sự trở thành nơi ta tìm thấy chính mình, giữa những tầng mây, đá núi và ánh nắng cuối mùa. Và rồi, như một thói quen không lời, chúng tôi lại hẹn nhau cho lần cắm trại tiếp theo – ở một ngọn núi khác, một bình minh khác, nhưng với cùng cảm xúc vẹn nguyên.









